Em cần ở bên chồng ... chúng mình chia tay đi anh

(tam su tinh yeuTôi biết em đã có chồng nhưng tôi vẫn yêu em bởi em đã hứa rằng em sẽ ly dị nhưng giờ thì sao?

Nghe câu nói của em tôi choáng, mới ngày nào em còn nói em cần tôi hơn người chồng kia mà giờ em đã thay trắng đổi đen.
Em bảo, mình không thể tiếp tục mối quan hệ này, em không thể ly dị với anh ta như đã hứa. Em còn có gia đình, còn có cả sĩ diện của bản thân và phải nghĩ tới bố mẹ em, em không thể bỏ chồng để mang tiếng xấu.
Ngày đó, khi yêu em, tôi biết em đã có chồng. Nhưng sự cám dỗ của cô gái đẹp đã khiến tôi không đừng lại được. Tôi cứ theo đuổi em, tán tỉnh em, chỉ hi vọng dược gặp em, được nói chuyện với em, thế là tôi vui rồi. Nhưng chẳng thể ngờ, sau đó một thời gian, em đã nhận lời yêu tôi. Trong quá trình đó, em đã khóc lóc, kể cho tôi nghe một tiểu thuyết về cuộc đời em. Rằng em đã có chồng nhưng từ ngày được cưới về, em chưa có ngày được làm vợ thực sự.

Chồng em mắc bệnh yếu sinh lý, thế nên chuyện chăn gối vợ chồng em chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn hay hứng thú cả. Em nói rằng, em sống với anh ta giống như một cái bóng, bố mẹ chồng thì khó khăn lại hay soi sét. Em cảm tưởng căn nhà ấy như địa ngục. Nhưng khi anh ta đi ra nước ngoài tu nghiệp, em mừng lắm, vì em được tự do, được thoát khỏi cảnh vợ chồng hờ hững gối chăn. Em chưa muốn cho mọi người biết chuyện cũng không muốn làm bố mẹ nghĩ ngợi nên em cứ giấu kín trong lòng, âm thầm chịu đựng cuộc sống không chăn gối bao năm.

Và rồi em gặp tôi, em từng nghĩ mình sẽ không yêu một ai khác, cứ sống như vậy hết đời. Nhưng khi gặp tôi, em bảo, tôi là nguồn sống, là động lực của em. Em muốn tôi yêu em chân thành, chăm sóc cho em, lo cho em cuộc sống hạnh phúc, như vậy là đủ. Gia đình em bây giờ giống như nơi ở trọ, em chỉ về phục vụ cơm nước cho bố mẹ chồng rồi lại xin về nhà mẹ đẻ, vì nhà em và nhà mẹ em không xa nhau là bao.
1
Nguồn: bao phu nu gia dinh
Bố mẹ chồng dù là soi xét, khó tính nhưng thấy chồng em đi xa nên cũng mặc kệ, vì ở với con dâu có khi các cụ cũng chán. Em bảo tôi, hãy yêu nhau, hãy lo lắng cho nhau hết lòng hết dạ, rồi khi chồng em về, em nhất định ly hôn để lấy tôi. Em không thể sống với người chồng như thế.
Tôi cứ tin em, vì thực lòng tôi rất yêu em. Không phải tôi có mục đích cặp bồ vì thân xác hay gì đó, vì tôi là trai tân, một gã đàn ông thừa sức kiếm các cô gái khác để chơi bời. Chỉ là, tôi yêu em thật lòng, muốn dành tình cảm này cho em, và cảm thương với em, mong được làm chồng của em, kéo em khỏi cuộc sống đau khổ ấy. 2 năm chồng em đi là hai năm chúng tôi vụng trộm, qua lại với nhau. Em nói, em yêu tôi, chỉ có tôi mới mang lại hạnh phúc cho em.
Còn về phía tôi, không có gì là quan trọng nữa, chỉ cần em yêu tôi, thế là đủ. Tôi đã nói chuyện với bố mẹ về em, thuyết phục bố mẹ rất nhiều để hi vọng, khi tôi dẫn em về ra mắt, nhà tôi sẽ không dị nghị, không đàm tiếu, để em vui.
Nhưng chẳng ngờ, khi em biết tin chồng mình về trước 2 tháng, em đã vội gọi thông báo cho tôi. Em bảo, “anh ơi, chồng em về rồi, chúng mình chia tay anh nhé. Cứ tạm như thế đã, có gì em sẽ liên lạc. Em sẽ giải quyết sớm chuyện gia đình”. Tôi lo cho em, nhưng vẫn kiên trì đợi, hi vọng một ngày nào đó em sẽ thông báo cho tôi kết quả.
Tôi là đàn ông mà giờ lại giống như cô gái đi cướp chồng người khác, chen ngang vào hạnh phúc gia đình người khác. Tôi cứ đợi, cứ chờ, phải đến 2 tháng sau không thấy em liên lạc gì. Tôi gọi em cũng không bắt máy.
Đánh liều, tôi tới cơ quan tìm em và em phải gặp tôi. Em nói xin lỗi tôi, em bảo: “Bây giờ em không thể bỏ chồng, anh ấy cần em hơn bao giờ hết. Em xin lỗi anh, em đã có gia đình, em cần chỗ dựa là chồng em hơn anh”. Nghe câu nói của em tôi choáng, mới ngày nào em còn nói em cần tôi hơn người chồng kia mà giờ em đã thay trắng đổi đen.
Tôi đau khổ đi về, còn chưa hiểu em là cái thứ gì lại lợi dụng tình cảm của tôi, lại lừa gạt tôi như vậy. Sau, tôi có nghe người ta nói, chồng em đi tu nghiệp về và được thăng chức. Giờ anh ta làm phó giám đốc kinh doanh của công ty lớn, thế nên em đã không thể bỏ qua. Em còn xoắn xít, suốt ngày quấn lấy anh ta không rời. Giờ có lẽ, chính em mới là người sợ mất anh ta chứ không phải là mong bỏ nữa.
Tôi nghĩ lại tất cả những chuyện đã qua, tôi là đàn ông sao lại dại dột như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi còn băn khoăn không biết câu chuyện em kể ra với tôi có phải là sự thật không, liệu có phải chồng em yếu sinh lý? Tôi thực sự thấy đúng là mình đã thành đàn bà rồi, chứ không phải một gã đàn ông chững chạc, biết đấu tranh vì tình yêu nữa.
Đọc những bài báo khác tại goc tam su.

Share on Google Plus

About Unknown

    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét